Thứ Hai, 12 tháng 12, 2016
Nope
Dạo này bận quá, mình ít viết blog. Cũng cả lười và áp lực nữa, về nhà chỉ muốn ngủ hoặc lang thang đâu đó thôi. Trời lạnh rồi, mình nhớ anh, giờ anh đang ở cách mình hơn cả trăm cây số, anh không nhớ mình, mình hiểu mà. Thỉnh thoảng nhắn đôi ba dòng hỏi chỉnh ảnh thế nào các thứ, chứ cũng ngại quan tâm. Công việc thì nhàn hơn trước nhưng từ ngày đẩy mạnh thị trường VN, cả team US UK bị move luôn, nên buồn, nên chán, nhiefu khi chỉ muốn khóc nấc để đơ bực thái độ của mấy cha leader. Tối nay có chỗ tuyển thư ký, cũng ham lắm, nhưng thôi, vì xác định tương lai của mình là gia đình, nên lựa chọn đi dạy, có nhiều thời gian chăm sóc gia đình. Mọi thứ có thể không ổn lắm, nhưng lúc này, mình cần ai đó để cùng cố gắng, vậy thôi. Thực sự, có những lúc yếu lòng lắm. Tối đi làm về một mình, chỉ thèm ai đó đến đón, hỏi han "Em có mệt không?" "Có lạnh không". Thế thôi, cũng thấy vui. Ok, im fine
Chủ Nhật, 12 tháng 6, 2016
Mệt, mệt thật sự
Những ngày chán nản, áp lực, chờ đợi một điều gì đó mới, nhưng không có gì cả. Mình mệt quá, mệt thực sự, lần thứ hai, mình thấy mệt nhiều như thế. Bản thân à, tôi vẫn chưa cố gắng hết sức cơ mà. Mỗi lần chuẩn bị một công việc, một nhiệm vụ mới, tôi lại sợ mình không làm tốt, và hầu hết những lần ấy, tôi đều không làm tốt thật, như hôm nay chẳng hạn, xin lỗi Ms.Sarah, xin lỗi bản thân vì tôi chậm chạp, tôi vẫn chưa thực sự perfect như dự định ban đầu.
Lúc này, thật, muốn có người yêu quá, để nhõng nhẽo, để ỉ ôi về một ngày thật chán phèo, những cuộc tình đã qua, khiến mình mạnh hơn, à không, giả vờ mạnh mẽ một cách khéo léo hơn, họ đến rồi đi, mình cảm ơn họ vì không hứa hẹn gì nhiều với mình, họ đi rồi, lòng mình vẫn chơi vơi quá, cho dù họ vô tâm lắm, họ không nói, và mình cũng chẳng biết, rằng họ có hiểu mình không. Những câu chữ mình viết ra có hơi lộn xộn, hơi mâu thuẫn, vì giờ, lòng mình rối ren quá, mình nhớ quá, nhớ lắm chứ. Những ngày mệt mỏi, mình kêu ca, mình ỉ ôi, thật ra mình ít khi kêu ca hay phàn nàn với ai vì mình sợ họ thấy mình phiền, mình chỉ thích kêu với họ thôi, chỉ nựng, ôi sao mà mình trẻ con quá?? Ờ, thế mà chưa bao giờ mình có cái cảm giác an yên từ họ, để họ dỗ dành cưng, nhưng "họ" à, tại sao không hiểu cho chứ?? :"(. Vòng tay ấy, sao mà nhớ, nhớ đến quặn thắt.
Lúc này, thật, muốn có người yêu quá, để nhõng nhẽo, để ỉ ôi về một ngày thật chán phèo, những cuộc tình đã qua, khiến mình mạnh hơn, à không, giả vờ mạnh mẽ một cách khéo léo hơn, họ đến rồi đi, mình cảm ơn họ vì không hứa hẹn gì nhiều với mình, họ đi rồi, lòng mình vẫn chơi vơi quá, cho dù họ vô tâm lắm, họ không nói, và mình cũng chẳng biết, rằng họ có hiểu mình không. Những câu chữ mình viết ra có hơi lộn xộn, hơi mâu thuẫn, vì giờ, lòng mình rối ren quá, mình nhớ quá, nhớ lắm chứ. Những ngày mệt mỏi, mình kêu ca, mình ỉ ôi, thật ra mình ít khi kêu ca hay phàn nàn với ai vì mình sợ họ thấy mình phiền, mình chỉ thích kêu với họ thôi, chỉ nựng, ôi sao mà mình trẻ con quá?? Ờ, thế mà chưa bao giờ mình có cái cảm giác an yên từ họ, để họ dỗ dành cưng, nhưng "họ" à, tại sao không hiểu cho chứ?? :"(. Vòng tay ấy, sao mà nhớ, nhớ đến quặn thắt.
Thứ Tư, 16 tháng 3, 2016
Buồn
Có khi buồn lắm, tưởng như đấy là nỗi buồn của tổng thể tất cả những nỗi buồn cộng lại. Tối muộn, ngồi làm bài, soạn bài rồi làm nốt bài kiểm tra, nhưng chẳng đâu vào đâu, vì cái đầu có chịu yên tĩnh đâu, mộng mị lắm. Ở tuổi hai mươi, mình từng ước nhiều, từng ham muốn nhiều, nếu ham muốn ấy lớn thì ba năm sau, ở cái tuổi hai ba này, chỉ mấy tháng nữa là mình sẽ đi thực tập nước ngoài, cơ mà cuộc đời này không thể sống trong những mơ mộng bay bổng mãi được. Sắp tốt nghiệp rồi, nhưng gần đây mình không thấy lo mấy, vì mình biết con đường sắp tới sẽ đi đâu, chỉ buồn một niềm, mọi thứ mọi thứ đều là một mình, có khi cô độc lắm, mình hay động viên bản thân là mọi chuyện sẽ ổn, sẽ ổn. Cố lên cô gái, một mình và mạnh mẽ nhé.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)