Những ngày chán nản, áp lực, chờ đợi một điều gì đó mới, nhưng không có gì cả. Mình mệt quá, mệt thực sự, lần thứ hai, mình thấy mệt nhiều như thế. Bản thân à, tôi vẫn chưa cố gắng hết sức cơ mà. Mỗi lần chuẩn bị một công việc, một nhiệm vụ mới, tôi lại sợ mình không làm tốt, và hầu hết những lần ấy, tôi đều không làm tốt thật, như hôm nay chẳng hạn, xin lỗi Ms.Sarah, xin lỗi bản thân vì tôi chậm chạp, tôi vẫn chưa thực sự perfect như dự định ban đầu.
Lúc này, thật, muốn có người yêu quá, để nhõng nhẽo, để ỉ ôi về một ngày thật chán phèo, những cuộc tình đã qua, khiến mình mạnh hơn, à không, giả vờ mạnh mẽ một cách khéo léo hơn, họ đến rồi đi, mình cảm ơn họ vì không hứa hẹn gì nhiều với mình, họ đi rồi, lòng mình vẫn chơi vơi quá, cho dù họ vô tâm lắm, họ không nói, và mình cũng chẳng biết, rằng họ có hiểu mình không. Những câu chữ mình viết ra có hơi lộn xộn, hơi mâu thuẫn, vì giờ, lòng mình rối ren quá, mình nhớ quá, nhớ lắm chứ. Những ngày mệt mỏi, mình kêu ca, mình ỉ ôi, thật ra mình ít khi kêu ca hay phàn nàn với ai vì mình sợ họ thấy mình phiền, mình chỉ thích kêu với họ thôi, chỉ nựng, ôi sao mà mình trẻ con quá?? Ờ, thế mà chưa bao giờ mình có cái cảm giác an yên từ họ, để họ dỗ dành cưng, nhưng "họ" à, tại sao không hiểu cho chứ?? :"(. Vòng tay ấy, sao mà nhớ, nhớ đến quặn thắt.