Thứ Hai, 12 tháng 12, 2016

Nope

Dạo này bận quá, mình ít viết blog. Cũng cả lười và áp lực nữa, về nhà chỉ muốn ngủ hoặc lang thang đâu đó thôi. Trời lạnh rồi, mình nhớ anh, giờ anh đang ở cách mình hơn cả trăm cây số, anh không nhớ mình, mình hiểu mà. Thỉnh thoảng nhắn đôi ba dòng hỏi chỉnh ảnh thế nào các thứ, chứ cũng ngại quan tâm. Công việc thì nhàn hơn trước nhưng từ ngày đẩy mạnh thị trường VN, cả team US UK bị move luôn, nên buồn, nên chán, nhiefu khi chỉ muốn khóc nấc để đơ bực thái độ của mấy cha leader. Tối nay có chỗ tuyển thư ký, cũng ham lắm, nhưng thôi, vì xác định tương lai của mình là gia đình, nên lựa chọn đi dạy, có nhiều thời gian chăm sóc gia đình. Mọi thứ có thể không ổn lắm, nhưng lúc này, mình cần ai đó để cùng cố gắng, vậy thôi. Thực sự, có những lúc yếu lòng lắm. Tối đi làm về một mình, chỉ thèm ai đó đến đón, hỏi han "Em có mệt không?" "Có lạnh không". Thế thôi, cũng thấy vui. Ok, im fine